Có lẽ tiêu đề trên không phù hợp lắm với nội dung mà tôi muốn trình
bày sau đây. Trong phần này, tôi chỉ muốn đưa ra những giải thích tường
minh cho quan điểm của mình – cái đã theo tôi từ những ngày tôi cầm bút,
viết những dòng đầu tiên gởi đến quý độc giả.
Sau bài viết “Lại nói về sự thỏa hiệp chính trị”, tôi nhận được nhiều
phản hồi tích cực, nhưng cũng không ít những phản hồi bày tỏ sự nghi
ngờ, cũng như cho rằng có sự khó hiểu trong lý luận của tôi. Những điều
đó làm tôi suy nghĩ nhiều, và đón nhận với tất cả sự trân trọng. Tôi
biết rằng mình có trách nhiệm giải thích rõ mọi điều cho độc giả, để đáp
lại sự quan tâm và yêu mến của quý vị. Lâu nay tôi luôn có thiên hướng
đề cao sự minh bạch và dứt khoát trong quan điểm cũng như cách thể hiện
quan điểm. Dù muốn hay không, đã là người viết, một bài viết tối nghĩa
sẽ không những gây hiểu lầm đáng tiếc đối với cá nhân người viết, mà có
thể còn gây bất lợi cho sự nhận thức của công luận.
Có thể đề tài này là quá lớn so với khả năng của người viết. Nhưng
với những diễn biến chính trị gần đây: cuộc chuyển hóa ở Miến Điện, việc
ra đời gây nhiều tranh cãi của Phong trào con đường Việt Nam, những lục
đục nội bộ trong Đảng cộng sản…, với tất cả những quan ngại non nớt của
một người trẻ, tôi muốn đưa ra những gợi mở cần thiết về chuyện “thỏa
hiệp” này để nhận được những chỉ giáo hữu ích từ những bậc trưởng
thượng. Quả nhiên, tôi đã nhận được một số chỉ giáo hữu ích.
Trong bài viết trước, tôi không muốn bỏ qua câu chuyện “thỏa hiệp”
trên bình diện lý luận trung dung nên đã khẳng định: khả năng thỏa hiệp
là có. Quả thật, trong lý thuyết đấu tranh chính trị luôn tồn tại khái
niệm thỏa hiệp; dù trong cuộc đấu tranh hiện tại, chúng ta có muốn điều
đó hay không. Lịch sử nhận loại đã chứng kiến nhiều cuộc thỏa hiệp “động
trời”. Chúng ta gạt bỏ sự tồn tại của thỏa hiệp là vô tình đã gạt bỏ
luôn khả năng gây hại của nó, cùng những đối phó cần thiết. Có thể nói
thỏa hiệp chính trị là một đề tài khá nhạy cảm và gây tranh cãi ở Việt
Nam nhưng không có nghĩa là nó không rình rập ở đâu đó để chờ thời cơ lộ
diện. Tôi đặt ra vấn đề không phải để ủng hộ nó mà để cảnh giác nó. Đối
với tất cả những người thực sự có tâm huyết với đất nước, xét những tội
ác mà những người cộng sản đã gây ra cho đất nước, cũng như nền văn hóa
của sự Ác mà họ đang cố gắng duy trì, đề cao sự thỏa hiệp với họ là
chúng ta đã tự biến mình thành đồng bọn của kẻ ác.
Cũng có nhiều ý kiến cho rằng tôi đặt ra vấn đề thỏa hiệp vào lúc này
là không cần thiết, xa lạ với thực tế. Bản thân tôi cũng nhận thức như
vậy và đã nói rõ trong bài trước rằng: bàn luận về sự thỏa hiệp trong
lúc lực lượng dân chủ chưa đủ mạnh là thừa. Nhưng tôi có một nỗi lo sợ
rằng, dù đề tài nhạy cảm này chưa được nhiều người đấu tranh trong nước
bàn luận (về lý thuyết) một cách nghiêm túc; nhưng ở đâu đó, trong hoạt
động của nhóm này nhóm kia, trong quan điểm của vài người phản kháng…
vẫn đặt sự thỏa hiệp như một khả năng quan yếu. Dù không được nhắc đến
nhiều trên giấy mực, sự thỏa hiệp vẫn tồn tại trong xu hướng và chủ
trương của họ. Nên thiết nghĩ, thà chúng ta đặt ra để bàn luận, để tỏ
tường sự nguy hại của nó, còn hơn để sự việc được phát triển âm thầm
ngay trong hàng ngũ những người phản kháng.
Tôi không dám cho rằng mình có đủ tư cách để phê phán bất cứ ai, hoặc
bất cứ nhóm nào. Tôi cũng chưa có đủ thời gian và phương tiện để tìm
hiểu về Phong trào Con đường Việt Nam một cách kỹ lưỡng nhưng tôi cho
rằng trong thời đại thông tin hôm nay những phát biểu hay văn bản có thể
sẵn có cho công luận kiểm chứng. Sau khi đọc những dòng nhà văn Phạm
Thị Hoài (một nữ văn sĩ có uy tín và kiến thức rộng) viết về Phòng trào
này, trong bài viết “Chọn đường” của bà, nỗi lo sợ về một cạm bẫy khoác
bộ áo “thỏa hiêp” cứ mãi ám ảnh tôi. Tôi tin vào sự khả tín của những
đoạn văn bản được cho là của ông Trần Huỳnh Duy Thức, mà một người có
kiến văn như bà Phạm Thị Hoài, đưa ra. Vì thế nên, xin quý độc giả hãy
đọc bài viết này của bà và tìm những dữ liệu khác để chia sẻ và thông
cảm cho những lo sợ của tôi.
Tôi đã nói: “Một sự đấu tranh không có sự ngừng lại và nhượng bộ sẽ
là cứng nhắc mà không tận dụng những điều kiện thuận lợi bên ngoài như
một cây cao không biết uốn mình trong gió bão sẽ khó có thể vươn cao,
nếu không muốn nói là sẽ bị bẻ gãy” với tâm ý rằng : nếu trong một tình
huống cụ thể ngắn hạn phải thỏa hiệp thì có thể thỏa hiệp, nhưng thỏa
hiệp để giành phần lợi ích và chiến thắng cho chúng ta, cho dân tộc chứ
không phải thỏa hiệp để đánh mất giá trị của mình. Bởi nếu chúng ta thỏa
hiệp để đánh lừa kẻ đối địch, để chiến thắng họ thì sao chúng ta ngại
thỏa hiệp? Và tôi phát biểu rằng “đối thoại hay thỏa hiệp là một trò
chơi nguy hiểm không dành cho những người thiếu tư duy chiến lược và
thiếu khả năng nhạy bén vượt trội về chính trị”… chỉ với một mục đích
duy nhất là cảnh báo những ai có xu hướng thỏa hiệp với chính quyền Cộng
sản phải cảnh giác và phải hành động thế nào để lợi ích thuộc về dân
tộc, nếu họ muốn chọn con đường nguy hiểm đó (mà không ai, kể cả tôi dám
chọn) thì nhất thiết họ phải đảm bảo mình có tài trí vượt bậc để mang
sự sáng suốt chính trị ra phục vụ cho quyền lợi cốt lõi của quốc gia,
chứ không phải vì những tham vọng quyền lực mà bất chấp Công lý, hoặc
ngây thơ làm con rối cho Nhà cầm quyền cộng sản. Như chúng ta thấy, trí
tuệ để xây dựng đất nước người cộng sản không có, họ có thể thua những
Trần Huỳnh Duy Thức, Lê Công Định… nhưng thủ đoạn gian xảo thì họ có
thừa.
Như tôi đã nói trong bài trước: “Công lý chưa được thực thi, tội ác
chưa bị trừng phạt, công lao chưa được vinh danh, hòa giải chỉ là giả”.
Vì thế, không thể bán đứng Công lý cho những thỏa hiệp chính trị, cũng
như không nên đề cao thái quá tinh thần “ôn hòa” để bỏ qua cái nhìn
nghiêm khắc đối với Nhà cầm quyền này. Thỏa hiệp là phương tiện, là bộ
mặt giả để đạt được chiến thắng (nếu đủ tỉnh táo, khôn ngoan ), nhưng
Công lý mới là cứu cánh, mới là giá trị tối hậu. Một phương tiện đối
nghịch về bản chất với cứu cánh thì không có khả năng biện minh cho cứu
cánh đó. Ai đó đã nói: “Thành tựu công nghiệp là vì biết quên cái mình
trọng để trọng cái mình quên”. Công lý là giá trị mà chúng ta không bao
giờ được lơ đãng. (Và đề tài Công lý này, xin được gởi đến quý độc giả
vào một dịp khác.)
Thành thật hy vọng những biện giải này sẽ góp phần hiệu quả để giải
tỏa những hồ nghi trong lòng quý độc giả cũng như giải thích minh bạch
những trình bày tối nghĩa trong bài viết trước. Kính xin quý độc giả
thông cảm cho một kẻ hậu sinh mạo muội đưa ra những suy nghĩ quá tuổi,
quá sức mình, cũng chỉ bởi một tâm tình hướng về đất nước, về tương lai
dân tộc trong sự lo lắng khôn nguôi. Kính chúc quý độc giả nhiều an lạc
dù phải đối mặt với những diễn biến thời cuộc rối ren gần đây.
Buôn Hồ, ngày 18 tháng 9 năm 2012