Người ta thường tự mãn cho
mình giỏi giang và tốt đẹp khi được công luận tung hô, yêu thích. Còn khi bị bỏ
rơi, lạnh nhạt hoặc thậm chí bị chỉ
trích, thì họ tự an tủi mình rằng: chân
lý không thuộc về đám đông, ta đi con đường ít người đi mới dũng cảm và kiến tạo
sự thay đổi, và rằng tư cách của ta không ai có quyền phán xét.
Chúng ta dễ bị rối rắm với
hai cách nghĩ này. Người Việt mình chưa xây dựng được một không gian học thuật
trưởng thành về luận lý nên luôn bị nhập nhằng trong mọi vấn đề lý luận căn bản
và dễ rơi vào nguỵ biện (không phải ai cũng phát hiện được nguỵ biện). Thực ra
hai cách nghĩ trên (khi được công luận tung hô và chỉ trích) đều có lý lẽ
riêng, nhưng muốn trở nên hợp lý, chúng
phải được đặt trong những hoàn cảnh khác nhau. Nghĩa là, lối lý luận thứ nhất không thể hợp
lý trong hoàn cảnh thuộc về lối lý luận thứ hai. Phải tuân thủ một số nguyên tắc luận lý
(logic) để chúng ta không bị lạc đường trong mê cung tư duy của mình.