Năm Canh Dần đã qua đi cùng với những ngày cuối năm thật ảm đạm và
lạnh giá. Mồng Một Tết năm Tân Mão, trời sáng trong và nắng ấm, gió nồm
hây hẩy thổi. Trước cái ngoại cảnh tươi đẹp và căng tràn sức xuân ấy
lòng người cũng phấn chấn và hân hoan. Tôi ngồi đây, trong căn phòng
nhỏ và bừa bộn của mình, nhìn ra khung trời xanh trong và lộng gió ngoài
kia, cảm nhận sâu sắc sự đổi thay của đất trời và một lần trẻ lại của
nhân tâm trong những ngày đầu xuân. Thật vui thay- vui cho một lần thay
áo mới của vũ trụ và vui cho những niềm hi vọng đang ấp ủ trong lòng
người.
Năm nay, người dân quê tôi ăn Tết vui hơn và to hơn mọi năm. Những
ngày này nhìn đâu cũng thấy hoa lá xanh tươi, người người mặt mày rạng
rỡ du xuân và thăm hỏi nhau theo cái cung cách truyền thống của dân tộc.
Và trong những câu chuyện “trà dư tửu hậu” ấy, tôi được nghe mọi người
bàn tán về lá thư chúc tết của Chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết năm nay
có vẻ buồn. Các chú bác (bạn bè của ba tôi) đều đồng ý với nhau rằng:
chắc ông Nguyễn Minh Triết không còn ở trong Bộ Chính trị nữa (cơ quan
quyền lực tối cao của Đảng Cộng sản Việt nam, và do đó cũng là trung tâm
quyền lực của cả Việt Nam), và sẽ không còn là Chủ tịch nước trong vài
tháng tới nên ông đọc lá thư chúc Tết với giọng văn buồn buồn như thế.
Nghe mọi người trò chuyện, tôi thầm nghĩ : vậy thì ông Triết này tệ
quá. Ông này là chủ tịch nước, tức là Nguyên thủ quốc gia theo Hiến
định, ở đỉnh cao quyền lực trong một thời gian khá lâu. Và theo quy
định của Đảng cộng sản Việt Nam những ai quá 65 tuổi thì phải ra đi, để
phù hợp với chủ trương “trẻ hóa” nội bộ lãnh đạo Đảng. Điều này đối với
ông Nguyễn Minh Triết đầu phải ngoại lệ. Hơn nữa, ông là người lãnh đạo
quốc gia (dù có đúng nghĩa hay không ), thì ít nhất cũng phải biết vui
cho cái vui của người dân, lo cho cái lo chung của dân tộc. Gần chín
mười triệu người dân Việt Nam đang đón một mùa xuân mới . Theo truyền
thống và luân lý cổ truyền, trong những ngày này dù cho ai đó có hoàn
cảnh buồn riêng tư đi nữa thì cũng phải tạm quên đi để cũng chia sẻ niềm
vui với mọi người. Đó chính là phong thái đáng có của một nhà lãnh đạo,
ít nhất là trong những ngày Tết. Thêm vào đó, dù ông này có rời khỏi
chiếc ghế Chủ tịch nước thì con cháu ông, những thân hữu của ông vẫn
tiếp tục hưởng vinh hoa phú quý chứ có mất mát gì đâu?! Vậy thì sao ông
phải đọc lá thư chúc Tết ngắn hơn lệ thường với cái giọng buồn buồn ấy?
Thiển nghĩ chắc phải có một nguyên nhân tiềm ẩn đằng sau, nghiêm trọng
hơn nhiều.
Từ những ngày đầu năm 2011, bạo động đã làm chấn động quốc gia Bắc
Phi –Tunisia với những cuộc xuống đường chống chính phủ độc tài Zine El
Abidine Ben Ali của hàng ngàn người dân nước này do tình trạng thất
nghiệp và giá lương thực tăng cao, mở đầu cho làn sóng chống chính phủ
độc tài của nhiều quốc gia thuộc thế giới Ả Rập khác, là biểu hiện cho
sự bất bình của người dâng lên lên đến mức cao nhất đối với sự cai trị
độc tài về chính trị và quản lý yếu kém về kinh tế của các chính quyền
sở tại. Những cuộc phản kháng bắt đầu và thành công ở Tunisia đã buộc
nhà độc tài Ben Ali và gia đình phải đi lưu vong . Rồi cuộc cách mạng
hoa lài này đã khởi nguồn cho một làn sóng đòi tự do dân chủ lan sang
cả Ai Cập, Syria, Jordan, Yemen với “hiêu ứng domino”, đã làm cho cả
một chính quyền độc tài cộng sản tàn bạo và lớn mạnh nhất thế giới như
Trung cộng cũng phải lo sợ và tìm cách đối phó, huống gì những người
cộng sản Việt Nam. Cổ nhân nói “đồng bệnh tương lân”, ông Triết lo buồn
cũng đúng thôi. Cái căn bệnh căm ghét tự do dân chủ, sợ phản kháng là
căn bệnh chung của mọi nhà độc tài khắp thế giới. Chắc không chỉ riêng
ông Triết lo cho tương lai của con cháu mình mà những người cộng sản
cũng hoang mang không kém cho cái tương lai không xác định của chế độ.
“Quan nhất thời, dân vạn đại”, những người lãnh đạo có thể thay nhau
nắm quyền, rồi lần lượt rời khỏi ghế quyền lực, rồi cả một chế độ cũ
có thể bị thay thế bằng một chế độ mới; nhưng dân chúng mới là những
người nuôi sống chính quyền, những người sẽ phải chịu tai họa vì những
dốt nát của nhà cầm quyền, và vì thế là những người chủ thực sự của quốc
gia từ thời đại này đến thời đại khác. Ngàn đời sự thật này không thay
đổi. Ông Nguyễn Minh Triết và những người cộng sản ngày hôm nay có lý do
chính đáng để buồn vì tình hình quốc tế bất lợi cho họ, thì chúng
ta-những “phó thường dân”, nhưng chính là những người sẽ chịu trách
nhiệm cho tương lai dân tộc – có lý do để hi vọng. Đối với chúng ta,
Tunisia như cánh én trong mùa xuân mới-một mùa xuân của nhiệt huyết đấu
tranh cho khát vọng được thọ hưởng một cuộc sống tốt đẹp hơn, nhân bản
hơn, tự do hơn.
Mùa xuân là mùa của tình yêu thương và tuổi trẻ, của nhiêt huyết và
hi vọng. Tôi thương dân tộc tôi-dân tộc anh hùng có bốn ngàn năm Văn
hiến đã và đang phải gò lưng nuôi cả một chế độ độc tài bất công, không
những thế lại bị tước hết các quyền tự do được sống như những con người
chân chính và có ý chí. Trong tình yêu thương ấy, với nhiệt huyết trào
dâng trong lòng một cô gái trẻ, tôi đang mơ một ngày cả nước Việt Nam từ
Hà Nội, Đà Nẵng, Sài Gòn, tất cả chúng ta- những người Việt Nam không
phân biệt già trẻ, nam nữ, Phật giáo đồ hay con Chúa…cùng xuống đường
trong những khẩu hiệu chống độc tài, tham những, đòi quyền tự do dân
chủ. Và rồi sẽ cùng nhau kiến tạo một Việt Nam với diện mạo mới.
Tam Kỳ, ngày 9 tháng 2 năm 2011