Hiến pháp chính là một bản cam kết, một hợp đồng giữa người dân với
chính phủ mà họ trao quyền. Theo nghĩa này, những mối quan hệ mà Hiến
pháp và luật pháp điểu chỉnh và bảo vệ có tính chất hai chiều tương tác:
Nhà nước bảo vệ, chịu trách nhiệm và bị kiểm soát bởi nhân dân; ngược
lại, nhân dân nuôi sống và tuân thủ nghĩa vụ của mình đối với toàn xã
hội và đối với Nhà nước. Nhưng ở trường học, chúng tôi chỉ được dạy Hiến
pháp là Đạo luật cơ bản và cao nhất chứ không được biết gì về đặc tính
quan trọng này của Hiến pháp.
Ai đi mọi nơi trên khắp Việt Nam đều có thể nhìn thấy những tấm bảng chữ đỏ chót: “Sống và làm việc theo Hiến pháp và pháp luật”.
Thế nhưng mối quan hệ này lại là một mối quan hệ một chiều bất công:
người dân phải khuất phục vô điều kiện “nền luật pháp” ấy nhưng ngược
lại không được luật pháp bảo vệ một cách nghiêm túc và hữu hiệu. Khi
nhắc đến luật pháp ở Việt Nam người ta thường nghĩ ngay đến sự chế tài
của Chính quyền đối với người dân bằng những văn bản và thủ tục luật
pháp chứ không ai nghĩ rằng một cuộc sống an ninh, được bảo vệ khỏi
những nguy cơ nhỏ nhặt nhất trong cuộc sống thường nhật của người dân là
trách nhiệm và nguyên nhân tồn tại của Nhà nước.
Hôm qua, khi dọn dẹp cửa hàng bán lẻ của cô tôi, tôi vô tình tìm thấy
tờ báo Tuổi Trẻ với hàng tựa gây sốc: “Cốc thủy tinh độc” của nhà
báo Lan Anh (Tuổi trẻ thứ 6 ngày 14/1/2011). Bài báo có đoạn: “Tổng cục
tiêu chuẩn đo lường chất lượng có mười mẫu cốc ly nhựa, bình nhựa nhập
khẩu từ Trung Quốc, mẫu lấy từ An Giang có hàm lượng chì cao hơn 1.2 đến
2.192 lần tiêu chuẩn VN, chưa kể các chất độc hại khác. Điều nguy hiểm
là sản phẩm có in hình các nhân vật hoạt hình hấp dẫn trẻ em nhưng lại
có khả năng làm giảm chỉ số thông minh của trẻ do lượng chất độc hại
tồn dư rất cao trong sản phẩm”.
Những năm gần đây dư luận thế giới xôn xao vì vụ đồ chơi trẻ em nhập
vào thị trường Mỹ có hàm lượng chì và các độc tố khác cao nhiều lần
quá mức cho phép. Rồi sữa nhiễm độc Melamine, rồi bánh bao nhân carton.
Những hàng hóa xuất xứ từ Trung Cộng làm cả thế giới bất an mà Việt Nam
là nạn nhân “gần gũi” nhất của anh khổng lồ đang trên đà phát triển
“bằng mọi giá” này, để đuổi kịp Mỹ…rồi bỏ qua Mỹ…rồi gì gì nữa thì có
trời mới biết. Người Việt Nam vẫn sống, vẫn yêu, vẫn làm việc, vẫn
hướng tới tương lai trong nỗi phập phồng lo sợ nhưng không làm gì
được….vì không làm gì được nên nhắm mắt phó mặt cho số mệnh theo kiểu
“biết là tiêu mà vẫn dùng”. Tôi chưa thấy nhưng cũng “nổi gai ốc” khi
chung quanh tôi người ta đồn ầm lên về nạn trứng gà giả, gạo giả, thuốc
tây giả, tiền giả….rất nhiều đồ giả từ anh bạn láng giềng này.
Chú N- một người hàng xóm của tôi về quê thăm ông anh thứ hai là giáo
viên, đảng viên. Nhà ông khá giả nên Tết đến mua toàn đồ xịn. Ngày Tết
có chú em đến thăm cùng với mấy người bạn giáo chức, ông khui chai rượu
sâm giá bạc triệu, củ sâm to hơn ngón tay cái, có hình dáng một phụ nữ
khỏa thân rất “hot”. Khi rượu đã hết ông anh dùng đũa gắp củ nhân sâm ra
dùng dao cắt chia cho năm người “nhai cho mát”…Mọi người vừa nhai vào
một lát rồi trố mắt nhả miếng “sâm” ra bàn tay : “Trời ơi sâm làm bằng
cao su tổng hợp”. Ông anh của chú N vừa ngượng vừa tức vì mất gần hai
triệu đồng.
Khi người ta bất mãn trước hiện tình đất nước, muốn tìm một con đường
sáng sủa hơn cho tương lai dân tộc; boăn khoăn, ao ước một chế độ dân
chủ tự do cho Tổ quốc thì chính họ lại chạm mặt ngay với một nỗi lo sợ
phải đối đầu với cả một guồng máy chính quyền to lớn có khả năng đè bẹp
dũng khí của những người chưa từng trải, đày đọa tương lai của cả một
gia đình… Ví như hôm nay viết một bài nảy lửa đưa lên mạng là cứ như
ngay lập tức ngày hôm sau có người đến “hỏi thăm”. Nhưng khi phải khổ sở
xoay xở với hàng loạt nhiều điều rắc rối, đôi khi là tại họa xảy ra
trong cuộc sống hằng ngày từ việc như : mua phải một cái nồi cơm điện
Trung Quốc giả hàng chính hãng mới mua về đã hỏng, tiền mất tật mang vì
uống phải thuốc kháng sinh giả, vào bệnh viện chữa bệnh bằng bảo hiểm y
tế bị cho uống và tiêm thuốc hết hạn sử dụng, đi xuất khẩu lao động bị
ngược đãi đến việc chưa có tiền chạy chọt cho bác sĩ nên bệnh tình nguy
cấp không kịp thời cứu chữa dẫn đến mất mạng…. thì lại không thấy bóng
chính quyền, Nhà nước đâu. Chẳng thể hi vọng gì ở những “đầy tớ tận tụy
của nhân dân” này! Người dân Việt Nam hôm nay như những đứa trẻ bị đem
ra bỏ giữa chợ đời.
Một trong những nạn nhân thê thảm nhất đã bị nền luật pháp cộng sản
này bỏ rơi là những ngư dân Việt Nam. Những người như gia đình tôi còn
may mắn hơn những gia đình ngư dân rất nhiều. Ngư dân chúng ta luôn bị
người láng giềng “mười sáu chữ vàng” tấn công, khi thì bị bắt để đòi
tiền chuộc, khi bị đâm chìm tàu, khi thì bị cảnh sát biển Trung Cộng bắn
chết thê thảm. Ngư dân Việt Nam đời đời làm nghề đánh bắt cá để nuôi
sống gia đình mình, nuôi sống xã hội và quan trọng hơn là thông qua việc
đánh bắt cá ngư dân chúng ta góp phần gìn giữ biển đảo mà cha ông để
lại. Qua việc đánh bắt cá , họ khẳng định chủ quyền của dân tộc Việt Nam
trên vùng biển Việt Nam. Vậy mà họ đơn độc quá, cô thế quá khi bị kẻ
thù tấn công, bị đuổi ra khỏi vùng biển khai thác truyền thống của ông
cha. Kẻ thù đang từng bước hợp thức hóa sự ăn cướp của họ. Ngư dân của
chúng ta là những người giữ nước, cần được luật pháp bảo vệ. Vậy mà khi
ngư dân lâm nạn, Nhà nước CHXHCN Việt Nam chỉ dám nói xa nói gần là bị
“tàu lạ tấn công”, “nước lạ tấn công”, không dám vạch mặt gọi tên kẻ xâm
lược.
Tôi man mác thấy trong việc “cốc thủy tinh độc” này ẩn chứa một âm
mưu thâm hiểm: muốn triệt hạ một dân tộc không gì tốt hơn là tấn công
vào thế hệ trẻ. Vậy mà hằng ngày vẫn thấy,vẫn nghe các vị lãnh đạo của
Đảng Cộng sản Việt Nam, Nhà nước CHXHCN VN gọi Trung Cộng là đồng chí
ngọt xớt. Dễ gì gọi nhau bằng hai tiếng “Đồng chí”! “Đồng chí là những
người có cùng giá trị, quyền lợi, lý tưởng, mục tiêu, hoài bão…..Phải
chăng những người Cộng sản Việt Nam có cùng lý tưởng, mục tiêu, hoài
bão, chia sẻ cùng một quyền lợi, giá trị với Trung Cộng?!
Nguyên nhân duy nhất và khả dĩ nhất để một Nhà nước tồn tại là để
quản lý, phát triển xã hội, bảo vệ quyền lợi đất nước và người dân, phát
huy các giá trị của dân tộc…. Nếu chính quyền cộng sản Việt Nam không
cùng chia sẻ quyền lợi và giá trị với dân tộc Việt Nam mà chia sẻ quyền
lợi với ngoại bang thì có lý do nào để họ tiếp tục tồn tại?!
Tam Kỳ ngày 19 tháng 2 năm 2011