Những khoảng tĩnh lặng ngắn ngủi luôn thực sự cần thiết để mỗi người
tự làm mới bản thân, nó quan trọng hơn chúng ta nghĩ trong cuộc sống
nhiều áp lực này. Nếu không có chúng có lẽ chúng ta chẳng có đủ năng lực
tinh thần và sức khỏe để tiếp tục hành trình cam go của mình. Đó là
điều mà bản thân tôi đã trải nghiệm.
Khoảng thời gian này tôi không viết, không tham gia hội luận, ít
Facebook - những hoạt động khá lý thú nhưng cũng tiêu hao rất nhiều tâm
lực. Là một người trầm tĩnh (tôi xin tự nhận định mình như vậy, và ao
ước được như vậy), không thích nói nhiều, tôi thích được yên tĩnh một
mình để đọc và suy ngẫm. Tránh xa những tranh cãi và sự rầm rộ của
truyền thông, tôi hy vọng mình có nhiều thời gian để suy nghĩ về chính
mình. Lắm lúc tôi nghĩ rằng, những gì mọi người nói về mình chưa phải là
giá trị thực của mình. Một người tự tin và điềm đạm phải là người biết
nhận chân chính mình.
Nhưng hôm nay, trong cái không khí đầu xuân tươi vui của đất trời, tự
nhiên lại thích viết vài dòng tâm sự với mọi người. Quả thực, viết nghị
luận là việc yêu thích nhất của tôi, nó là thứ đã làm tôi suy nghĩ rất
nhiều về chính mình, về mọi người, về cuộc đấu tranh…Cũng chính vì việc
viết lách này, tôi đã phải trực diện đối mặt với những kẻ nắm trong tay
bạo lực Nhà nước.
Nhưng phần nhiều những sự căng thẳng của tôi không đến từ chính
quyền. Đối với những đàn áp và khủng bố của bạo quyền có thể nói tôi
được chuẩn bị tinh thần từ hai mươi năm trước-từ cái lúc họ bắt bỏ tù ba
tôi mười năm, chưa kể đến những sách nhiễu khác trong hai mươi năm nay
mà tôi không tiện kể ra đây. Đây là những dòng tôi viết cho những người
muốn cản trở niềm yêu thích bé nhỏ của tôi, cái hoài bão con con của tôi
(là được sống như một người có ích và được tự do), cản trở cái việc mà
tôi nghĩ là mình am hiểu hơn những việc khác, và cũng là việc giúp tôi
nhận thức các giá trị của xã hội cũng như nhân phẩm của bản thân. Nếu có
ai đó nghĩ rằng việc khuyến dụ, hù dọa, làm phiền có thể làm tôi mất
tinh thần và từ bỏ việc tôi đang làm thì họ đã nhầm. Làm sao một người
có thể từ bỏ cái công việc định hình cuộc sống của cô ta? Làm sao những
hành động sách nhiễu có thể ngăn một người được sống như cô ta vốn có?
Quý vị quá dư dả thời gian và tiền bạc để làm những công việc vô bổ, mà
chính chúng phủ nhận hoàn toàn nhân cách của quý vị.
Đối diện với thế giới hôm nay- nơi mà internet mở tung mọi cánh cửa
bí mật và nhạy cảm, nơi mà ngay cả những con người từ lâu đã bị cho là
mang một văn hóa xung đột với tự do (Hồi giáo) cũng không thể cam chịu
các kẻ độc tài như quý vị, nơi mà những chuyển biến chiến lược không nằm
trong tay những chính quyền bất hảo như quý vị mà ngược lại chính quý
vị cũng chỉ là những kẻ bị thời thế xô đẩy trên bàn cờ thế giới, quý vị
lo sợ ư? Quý vị lo sợ là hợp lý. Nhưng tôi nghĩ rằng càng lo sợ quý vị
càng phải hành động cẩn thận và chính xác, đừng để nỗi lo sợ bị lật đổ
khiến quý vị hành động như những đứa trẻ không được dạy dỗ. Tôi vẫn luôn
muốn nói với quý vị, nếu quý vị còn chút xét đoán tỉnh táo, rằng :
những kẻ sai lầm nếu biết sớm sửa chữa sẽ được thứ tha. Đối diện trực
tiếp với an ninh và chính quyền địa phương, tôi có thêm một trải nghiệm
sống động về những người cộng sản cầm quyền. Quý vị là những người có tư
cách và tài trí quá đỗi tầm thường, quý vị nói năng nhăng cuội và và
thiếu hiểu biết như những tên lý trưởng phong kiến. Quý vị tự coi mình
là cha mẹ dân. Thật không thể hiểu nổi!Vậy mà quý vị lại muốn tiếp tục
ngồi ghế lãnh đạo, không những thế còn ngồi trên đầu trên cổ người dân?
Than ôi, những kẻ “đại chí sơ tài” luôn gây ra thảm họa cho xã hội và
đến một lúc nào đó sẽ gây ra thảm họa cho chính bản thân họ. Đây là
những lời thực tâm từ một người mà tuổi trẻ, sức sống và những cảm nhận
nhân văn hẳn nhiên làm cho cô ta nhìn nhận và phát biểu mọi điều một
cách trong sáng và chân thật nhất có thể.
Năm nay sẽ là năm cả thế giới và Việt Nam sẽ đối mặt với nhiều thử thách
khó giải quyết. Trong những ngày đầu năm này, bằng tất cả thiện chí,,
tôi xin kính chúc quý vị có đủ dũng cảm để hành động như những con người
có ý thức chứ không phải là những con thú chạy theo dục vọng. Xin thành
tâm kính chúc quý vị có thêm trí tuệ và mãnh lực tinh tấn để : “phóng
hạ đồ đao”, không phải để mang lại cái gì cho ai cả mà trước tiên là để
quý vị nhận được sự thứ tha từ dân chúng.
Trong những ngày qua, điều làm tôi suy nghĩ nặng lòng nhất vẫn là
những tấm lòng yêu thương, ngợi khen và kỳ vọng của những người yêu quý
tôi. Hơn ai hết, tôi biết sức mình có hạn. Dù ý chí và nguyện ước được
sống hữu ích nhưng thật sự tôi biết mình còn quá trẻ, ít kinh nghiệm và
quá nhiều thiếu sót. Tôi luôn tự hỏi không biết rồi mình sẽ làm được cái
gì tốt đẹp cho trú xứ quê hương này không? Đồng ý rằng, thanh niên là
“quốc gia lương đống”, là những người phải gánh vác trách nhiệm với non
song do tiền nhân để lại. Nhưng nếu không có những bậc cha anh dày dạn
kinh nghiệm, chúng tôi sẽ khó lòng có được thành công. Hơn nữa, những
điều đáng để kỳ vọng là tài đức chứ không phải là sự sôi nổi, can đảm và
tuổi trẻ. Tôi đang nói về nhiều trường hợp trong đó có tôi. Là một
người trẻ, tất nhiên tôi tự tin rằng chúng tôi sẽ có thể góp phần cho
một sự thay đổi tốt đẹp của quốc gia. Nhưng có một điều tôi luôn lo lắng
rằng rất có thể chính sự nhiệt thành, quá tự tin và quá ưa chuộng những
giá trị không thực làm cho tuổi trẻ mắc sai lầm. Đôi khi sự ngợi khen
và kỳ vọng của những bậc tiền bối làm cho những người trẻ ảo tưởng về
tầm quan trọng của mình. Là những người đang đấu tranh cho một giá trị
mới, chúng ta nên chú tâm vào những giá trị thực tiễn chứ không cổ vũ
cho những phô trương bề nổi. Tôi vui vì mình được tin yêu nhưng tôi nặng
lòng biết bao vì tôi nghĩ mình còn chưa xứng đáng.
Tôi không ít lần suy nghĩ về một Việt Nam tương lai, Việt Nam ngày đó
phải được trao vào tay những người vừa có thực tâm, lẫn thực tài. Gánh
vác một quốc gia đang là một con bệnh văn hóa, kinh tế, chính trị là
việc không dễ dàng. Những người mang trọng trách này phải là những kẻ
sáng mắt và giàu kinh nghiệm như hoa tiêu, từ ái như một vị lương y, cẩn
thận và hiểu biết như một chuyên gia. Dẫn dắt một kẻ có bệnh luôn khó
khăn và đòi hỏi nhiều phẩm chất tốt đẹp ở những người lãnh đạo. Những sự
bất cẩn, nhiệt tình, phô trương bề ngoài của những người lãnh đạo không
phải là những yếu tố tốt lành và đáng được kỳ vọng cho một Việt Nam vốn
đã mang nhiều bất hạnh.
Làm người lãnh đạo chính trị một quốc gia không phải là làm ca sĩ,
hay minh tinh màn bạc; và chính trị không phải là kỹ nghệ giải trí- nơi
mà tính đại chúng luôn được tung hô. Xây dựng và phát triển quốc gia cần
những người có thực tài và có chiều sâu hơn là danh tiếng bên ngoài.
Thiết nghĩ ngày hôm nay chúng ta phải suy nghĩ nghiêm túc về điều này.
Như tất cả chúng ta có thể thấy, trong lịch sử nhân loại cũng như
trong các sự kiện thế giới gần đây, việc loại bỏ một nền độc tài luôn
tương đối dễ dàng hơn và cần ít những phẩm chất tích cực của những người
đấu tranh cũng như người dân sở tại hơn việc xây dựng một thể chế mới
tốt đẹp. Một cách tương đối, có thể nói rằng nếu việc loại bỏ một thể
chế phản động chỉ cần hội đủ những điều kiện dường như tiêu cực hơn như:
suy thoái hay sụp đổ nền kinh tế, lòng dân phẫn uất cùng cực, tình hình
thế giới biến động, chiến tranh…; thì việc xây dựng nền tự do luôn đòi
hỏi ở chúng ta những điều kiện tích cực hơn nhiều: hiểu biết và niềm
khao khát tự do, sự thắng thế của văn hóa dân chủ, sự lớn mạnh của các
định chế dân sự…Nếu sự ra đi của một chế độ độc tài là một biến cố, thì
việc xây dựng nền dân chủ là cả một quá trình liên tục và không có điểm
dừng. Một sự nghiệp to lớn như thế cần ở chúng ta- những người đang đấu
tranh sự nghiêm túc trong cả suy nghĩ và hành động. Không có tòa nhà to
đẹp nào được xây dựng bởi những kẻ lười biếng học hỏi, chểnh mảng và
thiếu chín chắn.
Tôi cho rằng một người đấu tranh cho dân chủ ít nhất phải biết dân
chủ có điều kiện, mục đích và đặc trưng nào. Phải có hiểu biết nhất định
về một vấn đề ta mới có thể nhiệt thành mà dấn thân vì nó. Không phải
bất cứ ai phản kháng với chính quyền độc tài đều là những người có khả
năng kiến lập nền dân chủ . Vậy muốn thành công trong công cuộc xây dựng
dân chủ chúng ta phải là những người tôn trọng và đấu tranh cho cái mà
tôi gọi là “những giá trị thật” chứ không phải là những giá trị được
thổi phồng bởi số đông.
Đầu năm mới Nhâm Thìn, với những ưu tư chân thành nhất, tôi viết ra
những dòng này. Tôi yêu đất nước tôi, tôi luôn mong muốn Việt Nam trong
tương lai sẽ có được những người lãnh đạo có thực tâm để không làm tổn
thương dân tộc thêm lần nào nữa, có thực tài để biết cần phải làm gì khi
lèo lái con thuyền đất nước. Bất cứ ai thực tâm vì nền dân chủ tôi sẵn
sàng ủng hộ và theo gót. Nhưng ngược lại, bất cứ người nào làm điều
ngược lại, dù với chút sức lực bé nhỏ, tôi sẽ dùng cả đời mình để cổ vũ
sự phản kháng. Một năm mới nữa đã đến, lại cầu nguyện cho tất cả chúng
ta.
Tam Kỳ ngày 4 tháng 2 năm 2012